Có những buổi sáng, tôi chọn ngồi lại bên hiên nhà, rót cho mình một tách cà phê. Không phải để tỉnh táo, không phải để bắt đầu ngày mới, mà chỉ đơn giản là uống một tách cà phê cùng ký ức.

Khi cà phê đánh thức ký ức
Mùi cà phê thoảng lên, gợi nhớ những buổi chiều mưa năm ấy. Tôi thấy mình như trở về khoảnh khắc ngồi trong quán nhỏ, nghe bản nhạc trầm lặng, có người bạn năm nào ngồi đối diện. Những câu chuyện dang dở, những nụ cười không hẹn trước… tất cả như còn đọng lại trong hương vị đắng ngọt của cà phê hôm nay.
Uống một tách cà phê cùng ký ức cũng giống như mở ra một cánh cửa thời gian. Ta không chủ động tìm, nhưng hương vị và cảm xúc quen thuộc lại lặng lẽ dẫn ta quay về.
Vị đắng – ngọt của ký ức
Cà phê đôi khi giống như ký ức. Ban đầu là vị đắng, nhưng càng nhấp từng ngụm lại càng thấy ngọt hậu. Có những chuyện tưởng như đã quên, vậy mà chỉ cần một mùi hương, một giai điệu, một không gian cũ… bỗng sống dậy trong ta.
Ký ức không phải lúc nào cũng dịu dàng. Đôi khi, nó chứa cả niềm vui và cả những vết thương chưa lành. Nhưng giống như khi ta uống một tách cà phê cùng ký ức, nếu đủ bình tĩnh để ngồi lại, nhấp một ngụm và đối diện, ta sẽ thấy: ký ức không để níu giữ ta, mà để nhắc rằng ta đã đi qua, đã trưởng thành và khác xưa nhiều lắm.
Tuổi trẻ của tôi có hương vị cà phê – đắng, ngọt, và đầy ký ức.
Khoảnh khắc lặng để nhìn lại chính mình
Một tách cà phê không làm thay đổi quá khứ, nhưng lại cho ta một khoảng lặng để chấp nhận. Giữa dòng đời tất bật, hãy cho mình đôi phút như thế — để nhâm nhi, để nhớ lại, để mỉm cười với chính mình.
Có thể, chính trong khoảnh khắc ngồi yên ấy, ta học được cách nhẹ nhàng hơn với quá khứ, khoan dung hơn với hiện tại, và hy vọng hơn vào tương lai.
Tuổi trẻ trong hương vị cà phê
Và biết đâu, một ngày nào đó, khi ai đó hỏi về tuổi trẻ, ta sẽ mỉm cười đáp lại:
Tuổi trẻ của tôi có hương vị cà phê – đắng, ngọt, và đầy ký ức.