Có những ngày, tôi chọn bắt đầu buổi sáng thật chậm. Không tiếng chuông báo thức gấp gáp, không vội vàng bật dậy chạy theo lịch trình. Chỉ là mở mắt, thấy ánh nắng dịu nhẹ len qua khe cửa, nghe tiếng gió khe khẽ chạm vào tán lá ngoài hiên.

Một buổi sáng thật chậm, tôi pha một tách cà phê, ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc, hít sâu để cảm nhận mùi thơm lan tỏa. Đôi khi, chỉ cần ngồi yên như thế, quan sát thế giới chuyển động chậm rãi, ta mới nhận ra mình đã bỏ lỡ bao nhiêu khoảnh khắc đẹp vì mải miết chạy theo guồng quay.
Buổi sáng chậm cho tôi cơ hội trò chuyện với chính mình. Những câu hỏi, những ước mơ, những dự định… đều nhẹ nhàng ghé qua, không áp lực, không thúc ép.

Tôi nhận ra, một buổi sáng chậm không chỉ là một khoảng thời gian, mà là một món quà. Món quà để ta được thở, được sống, được lắng nghe và yêu thương chính mình hơn một chút.