Học cách yêu thương chính mình đôi khi không phải từ những điều gì lớn lao mà đơn giản chỉ là chọn cho mình một góc quán cà phê quen thuộc, ngồi bên ly cà phê, lặng lẽ cảm nhận những thanh âm của cuộc sống.
Hà Nội hôm nay mưa, và tôi học cách yêu thương chính mình.

Hà Nội trong cơn mưa và khoảnh khắc dừng lại
Hà Nội hôm nay mưa. Những con phố ngập nước, dòng xe hối hả len lỏi trong màn mưa xám. Tiếng còi xe hòa vào tiếng mưa rơi, tiếng bánh xe lăn qua những vũng nước lớn nhỏ tạo nên bản hòa âm quen thuộc của thành phố.
Tôi ngồi trong một quán nhỏ nơi góc phố. Trước mặt là ly cà phê bốc khói, hương đậm đà len lỏi qua từng hơi thở. Từ chỗ ngồi ấy, tôi nhìn thấy những gương mặt vội vàng ngoài kia, những con người đang gấp gáp trở về nơi an toàn của riêng mình.
Có thể tôi may mắn hơn khi tìm được một góc bình yên. Nhưng nghĩ kỹ, đó không hẳn là may mắn, mà là lựa chọn – lựa chọn chậm lại, lựa chọn quan sát và lựa chọn lắng nghe chính mình.
Chậm lại để học cách yêu thương chính mình
Cuộc sống hiện đại cuốn chúng ta vào vòng xoáy của công việc, áp lực và vô số mối quan hệ. Ta cứ chạy, chạy và chạy… đôi khi quên mất lý do ban đầu khiến mình bắt đầu.
Giữa cơn mưa ấy, tôi đã cho phép mình chậm lại. Tôi quan sát dòng người, lắng nghe tiếng mưa, và tự hỏi: “Điều mình thực sự cần lúc này là gì?”
Và tôi nhận ra, đôi khi thứ mình cần không phải là một thành công vang dội hay một kết quả xuất sắc. Thứ mình cần chỉ là một khoảng lặng để hít thở, để lắng nghe tiếng lòng, và để cho tâm hồn một cơ hội nghỉ ngơi và tôi đang học cách yêu thương chính mình.
Chữa lành bắt đầu từ việc yêu bản thân
Đã có lúc, tôi trách mình vì không đủ giỏi, không đủ nhanh, không đủ hoàn hảo. Nhưng càng trách, tôi càng thấy kiệt sức.
Học cách dịu dàng với chính mình là một hành trình không hề dễ dàng. Tôi bắt đầu từ những điều nhỏ bé:
- Một buổi sáng không vội vã.
- Một bản nhạc yêu thích khi làm việc.
- Một buổi chiều thảnh thơi đọc vài trang sách.
Và hôm nay, trong tiếng mưa rơi và hương cà phê ấm áp, tôi chợt hiểu rằng: yêu thương bản thân không phải điều xa xỉ. Đó là việc cho phép mình nghỉ ngơi, chấp nhận rằng mình đã cố gắng đủ nhiều và trân trọng hành trình mà mình đang đi.
Khoảnh khắc bình yên giữa hỗn độn
Cơn mưa ngoài kia vẫn chưa dứt, dòng xe vẫn ngược xuôi, nhưng trong góc nhỏ này, tôi tìm thấy một khoảnh khắc bình yên hiếm hoi.
Tôi mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê, và thầm biết ơn vì đã học được cách dừng lại. Dừng lại để thở, để lắng nghe, và để yêu thương.
Chữa lành, tôi nhận ra, không phải là đi tìm một nơi thật xa, mà là học cách an yên ngay trong những khoảnh khắc tưởng như bình thường nhất.
Cảm ơn chính mình
Ngày mai, khi mưa tạnh và phố phường trở lại nhịp sống hối hả, tôi sẽ tiếp tục guồng quay quen thuộc. Nhưng tôi biết rằng, sâu trong tâm hồn, có một “tôi” bình yên đang lớn lên từng ngày – nhờ những phút giây nhỏ bé như hôm nay.
Cảm ơn cơn mưa, cảm ơn ly cà phê, và cảm ơn chính mình – vì đã lựa chọn dừng lại, để yêu thương và chữa lành.
💌 Nếu bạn cũng đang tìm kiếm sự bình yên giữa nhịp sống hối hả, hãy cho phép mình một lần “chậm lại”. Đọc thêm:
- Bài học từ một ngày mưa – Tản văn chữa lành cảm xúc để nhận ra giá trị của những điều giản dị quanh ta.
- Học cách lắng nghe chính mình – Bí quyết yêu thương bản thân sâu sắc để từng bước thấu hiểu và trân trọng chính mình hơn.
Bởi đôi khi, chỉ cần dừng lại một nhịp, bạn sẽ thấy cuộc sống này dịu dàng hơn rất nhiều.